Tưởng chừng như đơn giản nhưng món bánh tráng đập cần trải qua nhiều công đoạn kỹ lưỡng. Người làm bánh sử dụng loại gạo tẻ thơm, độ dai vừa phải để bánh có vị ngọt bùi, mặt bánh trắng tinh, láng.
Gạo tẻ được xay nhuyễn cùng với nước sau đó bột được tráng cách thủy, dùng gáo láng bột thật mỏng rồi đậy vung lại, không để bánh quá chín. Khi bánh chín, thợ làm bánh sẽ dùng dùng thanh tre mỏng khéo léo luồn xuống phía dưới mép bánh để lấy bánh ra khỏi khuôn, tay còn lại đổ tiếp mẻ bột mới.
Bánh tráng đập đơn giản, chỉ là một cái bánh tráng nướng mỏng được phủ lên bởi một lá mì được tráng thật mỏng, phết dầu phộng khử hành, nén thật thơm vào.
Tại sao có tên là bánh đập, đơn giản thôi, bởi vì bánh này trước khi ăn phải đập. Không phải đánh đập gì mà là dùng tay đập lên 2 thứ bánh tráng nướng và lá mì này. Phần bánh tráng nướng khi đập nhẹ lên sẽ vỡ ra và dính vào lá mì ướt... thế là bẻ miếng bánh khoảng 2 ngón tay, chấm mắm đưa vào miệng nhai vừa dòn, vừa dẻo, vừa thơm. Món này ăn ngon không chỉ nhờ bánh tráng mỏng giòn, lá mì tráng mỏng và hương thơm của dầu phộng khử quết vào mà còn nằm ở nước chấm.
Mắm nêm là thứ nước chấm dành riêng cho món ăn dân dã này. Mắm nêm phải là mắm cá cơm pha thật ngon với ớt tỏi, chanh, đường, chút dầu khử với hành phi... và phải có thêm tương ớt Hội An nữa mới đúng điệu.
Ở các vùng nông thôn ở Quảng Nam như Điện Bàn, Đại Lộc... người dân quê thích ăn loại bánh tráng đập to và dày hơn (trên 30 cm), có người còn mang ra ruộng... để ăn uống nửa buổi lấy sức làm việc tiếp. Và ở Sài Gòn, nhiều quán ăn cũng bán bánh đập na ná kiểu này.
Bánh tráng đập chỉ có ở những quán ven đường làng, ngõ xóm, hoặc được các bà mẹ quê, quảy (gánh) đôi thúng nhỏ đi bán dạo trên các nẻo đường quê, góc phố. Khách ăn cũng không cần ngồi ghế, bàn sang trọng chỉ cần một chỗ ngồi mát mẻ, sạch sẽ bên vệ đường một tay vừa nắm bánh, vừa bưng chén mắm, tay kia vừa bẻ bánh, vừa chấm và đưa lên miệng ăn ngon lành. Món ăn tuy dân dã, rẻ tiền nhưng được nhiều người ưa thích.